Truyện Tái Sinh là câu chuyện đầy bi kịch và kịch tính về tình yêu và sự phản bội. Vào ngày chúng ta thành thân, toàn bộ các gia tộc lớn thành Kim Lăng đều đến tham dự, tạo nên một không khí trang trọng và lung linh. Thời điểm ta nhìn thấy Hạ Như Yên, nàng ta xuất hiện trong một bộ hỷ phục màu đỏ tươi, rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.
Phó Lăng, người đồng thời là thanh mai trúc mã của ta, đã giục ta mau bước qua lò than đi, đừng để bỏ lỡ giờ lành. Dưới chiếc quạt, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn ta chứa đầy tình ý. Ta lại đứng yên không động, chỉ im lặng nhìn hắn, nhịn không được nghĩ. Ánh mắt dối trá của hắn khiến ta tự hỏi tại sao kiếp trước ta lại không nhận ra.
Ta và Phó Lăng là thanh mai trúc mã, ta đem lòng yêu thầm hắn từ khi còn rất nhỏ. Ta luôn ngộ nhận, cho rằng tình cảm hắn giành cho ta cũng thắm thiết như tình yêu của ta dành cho hắn. Chỉ vì hắn đã tặng ta một chiếc kẹp tóc hình hoa mộc lan do chính tay hắn tỉ mỉ chạm khắc. Vào một buổi sáng ngày đông, hắn đứng trước cửa nhà ta đợi cả tiếng đồng hồ chỉ để tặng ta nụ hoa mận đầu tiên trong mùa đông giá lạnh. Ta tưởng trong lòng Phó Lăng có ta.
Nhưng kiếp trước, vào ngày chúng ta thành thân, cả đêm hắn không về phòng. Sáng sớm hôm sau, hắn đưa một thiếp thất tên Hạ Như Yên đường hoàng đứng trước mặt ta. Sau đó ta mới biết được sự thật rằng trong ngày thành thân, thê và thiếp của hắn cùng được đón vào cửa. Ta được đón vào bằng cửa trước. Ngoại thất đang mang thai bốn tháng, được cần thận đón rước vào phủ từ cửa hông bằng kiệu nhỏ.
Đón thê, thiếp cùng nhau trong thời đại này là một điều xấu hổ và nhục nhã. Nhưng hắn lại lấy tiền đồ và tính mạng của huynh trưởng ra để đe dọa, ngăn cản ta tiết lộ sự việc ra ngoài. Ta đành phải nuốt giận chấp nhận yêu cầu của hắn. Tuy nhiên, hắn lại hợp tác với Lục hoàng tử để vu khống, đổ tội cho huynh trưởng ta là gián điệp, khiến cả nhà họ Lưu bị hoạch tội.
Vào ngày các huynh trưởng bị trảm, hắn mang theo Hạ Như Yên đến chỗ ta. Hắn ra lệnh cho người đánh gãy gân tay, gân chân, rồi ném ta vào hang ổ ăn xin toàn nam nhân. Thậm chí còn buông ra lời giễu cợt: “Nữ nhân nhàm chán như ngươi nên vào đấy học cách lấy lòng, phục vụ nam nhân”. “Vị trí chính thê mà ngươi có vốn là của Như Yên, những gì ngươi nợ nàng ấy, đã đến lúc trả lại rồi”. Đến tận khi ta bị hành hạ, giày vò đến chết, hắn cũng không xuất hiện lấy một lần, thậm chí còn không hề biết lúc đó ta đang mang thai được hai tháng.
“Bụp” một tiếng vang lên. Hạ Như Yên lao ra khỏi đám đông và quỳ xuống trước mặt Phó Lăng. “Phó Lang, van xin chàng hãy bỏ qua cho mẹ con thiếp..”. Giọng nói nhẹ nhàng của nàng kéo tâm trí ta quay về hiện tại. Vừa định thần lại, đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng như hạnh đào đang đầm đìa nước mắt của Hạ Như Yên. Nàng ta sinh ra thực sự đã rất xinh đẹp. Sinh ra ở Giang Nam, nàng ta có một giọng nói rất hay, thánh thót như chim vàng anh trong thung lũng. Một tiếng “Phó Lang” nhẹ nhàng, chan chứa tình cảm. Khiến cho Phó Lăng, người đang bị chấn kinh, lửa giận trong ánh mắt cũng nguội đi phân nửa. “Người đàn bà điên này ở đâu ra vậy? Người đâu, còn không đưa nàng ta ra ngoài!” Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Như Yên nhanh chóng rời đi, mọi chuyện lát nữa sẽ tính sau.
Nhưng Hạ Như Yên, người luôn vâng lời, hôm nay lại phản kháng, không làm theo ý muốn của hắn ta. “Phó Lang, thiếp biết địa vị của mình thấp kém, không xứng với chàng, nhưng đứa bé trong bụng thiếp chính là cốt nhục của chàng! Rõ ràng hôm nay chàng đã hứa sẽ nạp thiếp nhập phủ, còn hứa sẽ bảo vệ thiếp và hài tử chu toàn..” Nàng ta than thở khóc lóc.
Càng nghe, sắc mặt Phó Lăng càng trở nên u ám. Hắn muốn rũ sạch quan hệ với Hạ Như Yên. Trong lúc xô đẩy, không cẩn thận dùng chút lực, vô tình đẩy ngã nàng ta xuống mặt đất. “Bụng! Bụng của ta!” Sắc mặt nàng ta tái nhợt, ôm bụng thất thanh kêu đau.
Ngay lập tức có người ra mặt khuyên Phó Lăng. “Phó công tử, bất kể mục đích phía sau là gì, đứa bé này là vô tội!” “Đúng vậy, mạng người quan trọng, mau mời đại phu đến nhìn xem. Hôm nay là ngày đại hỉ, đừng để xảy ra án mạng…” Người hầu người thì vội vàng đỡ nàng ta dậy, người đi tìm đại phu, khung cảnh thật sự rất hỗn loạn. Không ai chú ý đến ta đang từ từ lùi lại phía sau, khóe môi cong lên.
Kiếp trước Phó gia sai người chuẩn bị hôn lễ một cách vội vàng, ngay cả ngày tốt cũng ấn định rất nhanh. Chỉ vì Hạ Như Yên có thai, bụng nàng ta chả mấy sẽ không thể che giấu nổi nữa. Nếu có người biết trước khi thành thân, Phó Lăng vậy mà còn giấu diếm nuôi ngoại thất đang mang thai thì làm gì có gia tộc nào ở Kim Lăng này đồng ý gả con gái họ vào cửa Phó gia đây?
Phó Lăng rất yêu Hạ Như Yên, hắn ta càng không muốn cốt nhục của họ Phó phải lưu lạc bên ngoài. Vì thế hắn cần tìm một người phụ nữ có tính tình yếu đuối, nhu nhược, dễ bị điều khiển để che đậy, giấu diểm thân phận của Hạ Như Yên. Mà Lưu gia ta thì thân cô thế cô, cha mẹ đã mất từ sớm, hơn nữa ta còn hết lòng yêu thương hắn. Nên đương nhiên hắn sẽ nghĩ đến và lựa chọn ta.
Nhưng yếu đuối, nhu nhược, dễ bị điều khiển? Cũng chưa hẳn đâu.
Hạ Như Yên không ngu ngốc. Ở kiếp trước, nàng ta đến dâng trà cho ta vào ngày thứ hai sau hôn lễ. Còn chưa đợi ta nói gì, đã tự làm đổ cốc trà nóng vào bụng. Sau đó vừa khóc vừa nói: “Tỷ tỷ, tuy rằng trước đây muội đã phạm sai lầm, nhưng muội và Phó Lang là thật lòng yêu nhau. Muội không đòi hỏi điều gì khác, chỉ xin được ở bên cạnh chàng ấy, cho dù là làm nô, làm tỳ….”
Những lời này trùng hợp để Phó Lăng nghe được. Để hắn càng thương xót nàng ta và chán ghét ta hơn. Những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần. Quả thực, nàng ta rất biết cách cư xử lấy lòng đàn ông, càng biết cách làm cho Phó Lăng bằng lòng ấn định ngày đón nàng ta vào cửa trùng với ngày thành thân của ta.
Nhưng nàng ta lại không quá thông minh. Ta chỉ là mua chuộc được hạ nhân của Phó gia. Để nàng ta lầm tưởng rằng ta đã biết chuyện của nàng và Phó Lăng. Cứ để nàng ta nghĩ rằng những lời ngọt ngào của Phó Lăng dành cho mình chỉ là những lời dối trá, hắn có dự định về sau sẽ bỏ mẹ giữ con. Và đúng như ta dự đoán, nàng ta liều lĩnh muốn công khai chuyện của mình ra ngoài.
Trò hề này gây ra náo động quá lớn. Phó phu nhân và ba vị ca ca của ta đang ngồi chờ thụ lễ bên trong nghe ồn ào vội vã chạy ra. Hạ Như Yên bị động thai khí, người nhà họ Phó thừa dịp đang náo loạn muốn đem nàng ta khiêng xuống. Lại bị nhóm ca ca của ta ngăn lại. Nhà họ Phó muốn tìm cách xoa dịu ta và đám đông quan khách nhưng các ca ca của ta đã ngay lập tức ra mặt:
“Ngày đón thê lại muốn nạp thiếp? Phó gia các người sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ!”
Người lên tiếng là huynh thứ của ta, huynh ấy là người thẳng thắn và nóng nảy nhất trong số ba người. Vừa nói vừa đưa chân đạp đổ cái lò than. Lò than đổ nằm ra đất, than củi đỏ bắn ra bốn phía khiến đám đông hét lên hoảng sợ.
Náo loạn như vậy, vì danh dự của Phó gia, Phó Lăng tất nhiên sẽ không thừa nhận việc này. “Ta thực sự không biết nữ nhân điên rồ này là ai.” Hắn khẽ cau mày, tiến lại gần muốn đưa tay nắm lấy tay ta, nhưng ta lùi về sau một bước, tránh khỏi tầm tay của hắn. Hắn dường như không ngờ rằng ta lại phản ứng như vậy, liền biểu lộ sự ngạc nhiên, khẽ thì thầm gọi ta: “A Sở?”
Ta lại không nhìn hắn, đôi mắt nhìn về phía Hạ Như Yên đang được đám người hầu của Phó gia nâng đỡ. “Chàng ấy gọi ngươi là đồ điên, nhưng ngươi lại nói ngươi đang mang trong mình cốt nhục của chàng.” “Nếu ngươi không có chứng cứ xác đáng thì những lời ngươi vừa nói là vu khống, sẽ bị đưa ra khỏi đây…” Ta còn chưa nói dứt lời, nhưng Hạ Như Yên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, giờ phút này đã nhận ra mình bị rơi vào bẫy, nhìn ta bằng đôi mắt mở to, mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng ta cũng biết hiện tại mình không có bằng chứng gì, lại đắc tội Phó gia. Kể cả hôm nay có nhận lỗi để cứu lại danh tiếng cho Phó Lăng thì coi như cũng chặt đứt cơ hội vào cửa Phó gia. Nói không chừng, sẽ còn vì chuyện này mà mất mạng.
Phú quý dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng bảo vệ tính mạng vẫn là hàng đầu. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thiệt hơn, nàng ta lên tiếng: “Ta và Phó Lang quen biết đã một năm, chàng ấy để ta ở lại trong điền trang ở ngoại thành, hạ nhân ở nơi đó đều nhận biết ta.” “Ngoài ra, trên thắt lưng chàng ấy còn có một nốt ruồi to bằng móng tay…”